Ai đã tạo ra những khoảng trống của bầu trời, để cho thiên đường khóc lóc cùng tôi ??? Ai đã đánh cắp những mảnh linh hồn từ phía xa mặt trời… trong một thế giới hoang tàn vì những vết sẹo…??? Hãy đặt lại nơi đây một tình yêu… Tôi mong bầu trời sẽ yên bình để ta xuôi buồm đi trên những con sóng của thiên đường… Hư ảo trong trắng của bầu trời giấc mơ mà ta ca hát… Đặt lại nơi đó một tình yêu…
Đi đi nào bé yêu… Hãy thúc cho đôi mắt mỏi mệt đó nhắm lại và tiến vào thế giới đang chờ đợi đó… Và những giấc mơ có thể vá được bầu trời trống rỗng… Nếu những giấc mơ có thể xoa dịu được… em hãy mơ tiếp đi… Ta sẽ luôn bên em trong những giấc mơ đó… Đừng để em bị lãng quên trong nó… khi em không tiến lên được. Ai đã tạo nên những khoảng trống trên bầu trời để cho thiên đường phải khóc … để trái tim của mặt trời biến thế giới thành hoang tàn vì những nỗi đau ??? Xin đặt lại nơi đây một tình yêu…
Một cái nhìn buồn rầu quen thuộc về cuộc sống, một cái nhìn nhẹ nhàng và thanh thoát, khoáng đạt… Một ca khúc ballads nhẹ nhàng sâu lắng với tiếng guitar chậm rãi rên rĩ. Điệp khúc “let there be love” được nhắc đi nhắc lại cùng sự da diết vốn có của nó. Cái xúc cảm mong muốn cuộc đời như một con thuyền trôi nhè nhẹ trên dòng sông thiên đường, cái xúc cảm đôi mắt mỏi mệt hướng vào thế giới ảo mộng… để thoát khỏi những gì giông tố bức bối của thế giới thực… tất cả đó là những thông điệp từ ca khúc. Let There Be Love.
Những âm thanh sôi động lay lắt ở phía sau ca khúc, ở đoạn cuối ca khúc hư ảo… rất hư ảo cùng chất giọng ấm áp như thể của một người đang yêu giang đôi tay bảo vệ người mình yêu. Che cho người tình những nỗi đau, che cho giông tố… cùng với sự nghiêm nghị và lãng mạn. Ca khúc da diết quá chợt dâng lên một nỗi buồn không sao hiểu nổi, Những ca khúc rock ballads luôn luôn có một ma lực vô hình cuốn hút anh… cô đơn và lạc lõng thật!!! Cuộc đời là những mảng màu sắc được phết lên thành bức tranh tươi đẹp, nhưng thiếu em anh đã tự phết lên những mảng xám xịt. Những mảng màu đang dần nhoè đi trước mắt anh. Hãy để cho anh khóc, hãy để cơn mưa cuốn trôi đi tất cả. Tất cả những kỉ niệm buồn, những câu chuyện buồn rồi sẽ qua đi như những tảng mây u ám. Rồi anh sẽ lại được thấy những tia nắng ban mai ấm áp mát lành sáng ngời trong đôi mắt em và nụ cười nhẹ nhàng của em.
Trời mưa tí tách anh ngồi nhâm nhi cafe và mấy bản nhạc tình lướt nhẹ như mây khói. Lòng ruột hả hê chữ hoài niệm lí lắc mông lung, vừa vui vừa buồn đan xen đến khó tả… Tuyệt vọng có thể giết chết hy vọng nhưng không thể giết chết tình yêu. Bởi vậy, vì tình yêu con người không thể gục ngã. Phía trước vẫn luôn có một con đường…